Thứ Tư, 17 tháng 6, 2009

Giỗ Bố


Bố tôi tên là Nguyễn Văn Xang quê quán thôn Minh Châu, xã Văn Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An.
Sinh năm 1928, bố lớn lên, đi bộ đội chống Pháp, được đi học Trường Sỹ quan lục quân Trần Quốc Tuấn, lấy vợ năm 1952.
Do đau ốm được xuất ngũ năm 1953 ở cương vị Chính trị viên Trung đội và làm Hiệu trưởng Trường cấp ba Yên Thành.
Năm 1954 xin ra Hà Nội học PVC (Dự bị đại học) và thi đỗ vào  Trường Đại học Y Hà Nội khóa 1955 - 1960.
Năm 1960 tốt nghiệp ra Trường, được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy.
Năm 1962 được bổ nhiệm làm Trưởng Phòng Giáo vụ.
Năm 1964-1965 đi học Trung Quốc 1 năm gặp Cách mạng Văn hóa phải về nước trước hạn.
1965 về nước làm việc tiếp ở Trường ĐH Y Hà Nội.
Năm 1967-1972 đi học Phó Tiến sỹ Y khoa ở Tiệp Khắc 5 năm.
Năm 1972 tốt nghiệp Phó Tiến sỹ Y khoa, về nước làm ở Trường ĐH Y Hà Nội và Bệnh viện Bạch Mai.
Năm 1973 đi tiếp nhận Trao trả tù binh theo Hiệp định Paris về Việt Nam ở Quảng Trị .
Năm 1978 được đi Hội nghị Khoa học ngành Y ở Cộng hòa dân chủ Đức 2 tháng. Lúc này là Trưởng khoa Thận C6 Bệnh viện Bạch Mai, Phó khoa Nội Tổng hợp ĐH Y Hà Nội.
Năm 1981 đi chuyên gia Cămpuchia 1 năm.
Năm 1983 được bổ nhiệm Giám đốc Bệnh viện đa khoa Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Năm 1992 về Phó Khoa Nội Tổng hợp Trường ĐH Y Hà Nội.
Được phong Giáo sư 1993, về hưu 1995
Sau hưu hoạt động Trưởng Hội Thận - Tiết niệu Việt Nam, Phó Hội thận Việt Nam.
Chủ tịch Hội Từ thiện quận Hai Bà Trưng.
Trưởng Phòng Khám Chùa Trăm Gian
Mất ngày 26 tháng 5 âm lịch năm 2003 (Quý Mùi) thọ 76 tuổi.
An táng tại Khu A1 cấp cao Nghĩa trang Thanh Tước.
1. Huân chương kháng chiến (chống Pháp) hạng ba
2. Huân chương kháng chiến (chống Mỹ) hạng ba
3. Huy hiệu 50 năm tuổi đảng
4. Ba huy chương: Vì sự nghiệp sức khỏe nhân dân, vì sự nghiệp khoa học công nghệ, vì sự nghiệp giáo dục - đào tạo.
5. Huy hiệu lao động sáng tạo của Công đoàn toàn quốc.
6. ...và nhiều Bằng khen.

Mộ Bố ở Nghĩa trang Thanh Tước



Thăm mộ Bố



Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

Mau 3: Ngay thu hai


Sáng sớm hôm sau, tôi trở dậy khi mọi người còn đang ngủ. Tập thể dục xong, tôi thấy cơn men còn ngấm chưa tan hết. Chạy bộ dọc hành lang trên tầng hai, tôi chưa dám chạy ra biển. Tôi đọc bài thơ:" Chúc mừng năm mới".

Chúc mừng năm mới


Giao thừa Chính phủ bắn pháo hoa

Hòa tiếng Bác Lương chúc mọi nhà

Mạnh khỏe, hạnh phúc và thành đạt

Tin mừng nở rộ khắp nước ta.


Quay lại phòng, tôi chui vào ngủ tiếp. Chưa sáng đã có người gõ cửa. Một anh mang ảnh tới. Té ra là hỏi thăm tôi.

-Ảnh của anh đã xong, xin anh cho tiền chụp. Anh thợ nói.

-Tôi nhờ cô gái chụp cơ mà? Tôi nghi ngờ.

Nhìn vào ảnh, tôi thấy hai kiểu tôi chụp đẹp. Tôi liền thanh toán tiền.

-Cám ơn. Đúng là anh cẩn thận quá. Tôi có ăn thịt đâu mà anh không để cô gái đem ảnh tới.

Chung và Cán cũng chụp ảnh cảnh biển. Hai cậu mặc quần đùi tắm. Mới ngày đầu mà gậy chỉ huy đã hơi cương. Quần ướt nên bám vào da thịt làm nổi thêm phần mềm. Hình như họ không mặc quần lót?

Tôi cũng chỉ có một cái quần bơi. Mặc quần xóc chụp ảnh trông đứng đắn hơn. Cảnh chọn cũng tốt. Tôi hài lòng.

Xuống nhà hàng, chúng tôi vào ăn sáng. Cháo gà. Tôi ăn xong trước, ra ngồi chơi ngoài sân. Buổi sáng không khí trong lành.

Bữa rượu tối hôm đầu đến quá chén sáng hôm sau còn say. Say quá, liêu xiêu tôi bỏ tắm sáng. Trưa cơm đặc sản, bia chai Hà Nội. Tôi ăn cơm trước, xong mới dám uống một chai bia Hà Nội. Anh em không vui, họ báo là có một số đã phạm quy. Sáng họ có đi tắm. Tôi nằm nhà.

Quãng hai giờ chiều tôi mới ra tắm. Lần này tôi tắm lâu hơn hôm mới đến. Tôi bơi rất hăng và cũng được vài trăm mét. Các cô gái thích chí vui vẻ. Mãi sáu giờ tối tôi mới lên bờ và gọi điện thoại về Hà Nội.

--Tối không được đi đâu đâu đấy, vợ tôi nói nước đôi.

Tôi quay về khách sạn. Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn tối. Trực Lễ tân là một cô gái trẻ. Cô ta ngồi ở hòn non bộ mà không ngồi ở quầy. Tôi ngồi cạnh hỏi dò:

-Em tên là gì?

-Em tên là Loan.

-Đây là nơi nào của Hà Tĩnh nhỉ? Tôi hỏi tiếp.

-Đây là thị trấn Thiên Cầm thuộc huyện Cẩm Xuyên, anh ạ.

Loan bắt quen như chúng tôi đã quen nhau từ lâu. Em khai lương khách sạn trả cũng được 800 nghìn đồng một tháng, đủ ăn. Nhìn chung Loan là dân thị trấn.

Tôi ngắm Loan từ đầu đến chân. Em khá cao và khỏe mạnh. Cặp môi hồng nhạt, cái lưỡi con con. Chúng tôi ngồi cạnh nhau vui vẻ.

Chị An, Chủ tịch công đoàn xuống cùng một tốp thanh niên. Họ ngồi ghế đá nói chuyện. Tôi bỏ Loan sang ngồi cùng.

-Tuấn sắp kết hôn cùng Lan Hương, chị An thông báo.

Ngồi vãn chuyện một lát, chúng tôi đi ăn tối.

Tối tôi thấy bố Loan đến thăm. Hình như em phải trực đêm. Họ khỏe mạnh, dân miền biển.

Tôi đọc bài "Biển Thiên Cầm" mới làm cho anh chị em nghe trong bữa tối:


Biển Thiên Cầm

Hà Tĩnh có biển Thiên Cầm

Khách sạn Thiên Ý Giáp Thân đến rồi

Khách sạn Thanh Lịch mình vui

Thiên Cầm khách sạn làm tôi nhớ nhiều

*

Thiên Cầm bãi biển đáng yêu

Nước trong và mặn có nhiều phi lao

Vườn thông sân bóng vui sao

Lâu đài trên cát xây vào xây ra

**

Thiên Cầm Hà Tĩnh quê ta

Là nơi nghỉ mát tắm và yêu đương...


Ngày thứ hai trôi qua êm ả.

Hà Nội giỗ bố tôi vui vẻ. Bà con đến đầy đủ. Tôi tiếc chuyến nghỉ, đi nghỉ cùng cơ quan, không dự giỗ đầu. Chị An, Chủ tịch Công đoàn đưa đi có chồng người Hà Tĩnh nên Nhà nghỉ đối xử tốt, anh chị em toại nguyện. 

Mấy lời cuối cùng
 
Về Hà Nội, chúng tôi quay lại công việc. Nào ngờ đây là chuyến nghỉ cuối cùng chúng tôi đi với chị Nguyễn Thị An.  Năm 2004, hè thế là được nghỉ mát ở Thiên Cầm 4 ngày.
Viên chức như Ban tương đương viên chức doanh nghiệp đi nghỉ phải nộp tiền. 
Chúng tôi góp 1 triệu đồng vui vẻ.

Nhớ mãi chuyến đi nghỉ Biển Thiên Cầm, Hà Tĩnh với chị Nguyễn Thị An, nguyên Chủ tịch Công đoàn Ban năm 2004. Chị Người Nghệ An, cùng quê.

Năm 2005 chúng tôi đi nghỉ ở Đảo Cát Bà, Hải Phòng với Nguyễn Thị Tường Vân, Trưởng Đoàn, Tổ trưởng Công đoàn Văn phòng. Chuyến đi 5 ngày rất vui.
Chúng tôi góp 1 triệu đồng vui vẻ.

 

Từ năm 2006 cho đến nay do kinh phí hạn hẹp, chúng tôi không đi nghỉ hè nữa.
 
Tôi viết vắn tắt Phương án tối ưu vì theo tôi, bỏ giỗ đầu cũng tiếc, nhưng bỏ đi nghỉ biển cũng rất tiếc. Tôi được đi thăm Hà Tĩnh, một tỉnh hàng xóm Nghệ An, quê gốc. Cho đến nay tôi chưa có dịp quay lại Hà Tĩnh và phía Nam lần nào.



Thứ Tư, 3 tháng 6, 2009

Mau 2: Ngay thu nhat

Lúc này đã ba giờ chiều. Sau nghỉ trưa, tôi lững thững ra ngắm biển. Mặc cái quần xóc, có quần tắm bên trong, tôi đi xuống con đường mòn nhỏ dẫn thẳng ra bãi biển.
Khách sạn Thanh lịch có mặt phố. Con phố nhỏ vắng vẻ chạy qua đi về phía cuối bãi tắm. Tôi đi cắt ngang qua đường, qua "Nhà Điều dưỡng" của Công an tỉnh Hà Tĩnh, qua sân bóng chuyền, xuống gặp một con đường nhựa nữa chạy về phía cuối bãi. Đi qua đã là đến mép bãi tắm rồi.
Bãi tắm biển Thiên Cầm rộng và đẹp. Nhà nước đã xây dọc bãi một con đường lát đá hoa có mười cửa xuống bãi tắm. Khoảng vài chục mét lại có một cửa xuống. Bên trên xây ban công cho mọi người ngồi hóng gió. Bãi tắm ở thấp phía dưới.
Tôi đang đứng ở bãi tắm. Biển mênh mông trải dài về phía xa xa. Mấy người đang tắm biển. Hai cái thuyền neo gần bờ. Một cô gái chụp hình xông tới gạ gẫm:
-Chú chụp mấy kiểu làm kỷ niệm?
-Bao nhiêu tiền một kiểu? Tôi hỏi.
-Bảy nghìn chú ạ, cô gái trả lời.
Tôi đứng sát mép nước. Sóng xô lăn tăn. Tôi chụp một kiểu thấy cái ca nô cứu hộ, kiểu thứ hai thấy cái biển "Nhà điều dưỡng công an tỉnh Hà Tĩnh".
-Chú ở khách sạn Thanh Lịch, phòng 209A. Mai cháu đến trả ảnh, chú còn ở vài ngày.
Cô gái dân quê gầy và nhanh nhẹn. Vẫn chưa phải là mỹ nữ hay Điêu Thuyền.
Tôi cởi quần sóc để trên bờ và xuống tắm. Cô gái đứng trông đồ hộ. Nước biển trong và mát. Tôi nhấp một ngụm. Mặn. Chống viêm họng tốt.
Ngoài xa có một cái phao sắt và cái cột cờ. Hòn đá ngầm to ở ngoài khơi là nơi tôi hay bơi tới. Cọc to buộc lá cờ đỏ. Đây là cái mốc cho anh em bơi xa.
Mấy cô khách đi tắm. Họ trắng và cân đối. Đẹp như tiên sa. Mấy anh cùng đoàn mập mạp và trung niên. Có thể gái nhà hàng đi tắm, cũng có thể khách nghỉ tắm.
Anh em nam vẫn đang chơi bóng chuyền. Họ là dân các cơ quan du lịch. Họ muốn tôi đứng xem một lát cho vui. Tôi đi vào Kiốt gọi điện thoại về nhà
-A lô, anh đến nơi rồi, mới đi tắm về.
-Anh ở khách sạn nào? Vợ tôi hỏi.
-Khách sạn Thanh Lịch, phòng 209A.
-Mai lại gọi điện thoại nhé.
-Ừ. Tôi đáp và cúp máy.
Bữa tối, vẫn còn những món ngon. Ghẹ biển luộc, tôm càng nướng, mực luộc, cá biển kho. Toàn món ăn đặc sản biển. Một chai rượu Xmirnốp của Ukraina.
Ngày thứ nhất vui vẻ trôi qua. Vẫn hơi say xe, người cứ lắc lư như đang đi xe ca tiếp.
Anh em nổi nhạc sống nhảy nhót. Phòng ăn rộng và thoáng. Chị An nhắc nhở họ là bố anh Sơn mất đầy năm, không nên vui vẻ quá trớn. Họ lại thôi.
Mọi người ra biển đi dạo, uống nước mía, rượu chén với mực nướng.
Tôi say rượu ngủ ngon đến sáng hôm sau.

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

Mau 1: Xuat hanh

Tháng bẩy nóng bức. Hà Nội đi nghỉ mát. Sau khi vợ và con gái đi nghỉ mát trước ở hai nơi, tôi mới được anh Hân, Chánh Văn phòng Ban cho đi nghỉ mát ở bãi biển Thiên Cầm thuộc tỉnh Hà Tĩnh.
Thấy tôi nôn nóng, đoàn đổi chuyến đi sớm hơn vào ngày 11 đến ngày 14 tháng 7 năm 2004. Danh sách trích ngang tổ Công đoàn Văn phòng chúng tôi gồm có:
Anh Vĩnh là Trưởng Đoàn. Sơn, Cán, Chung là nam. Lan Hương nữ. Văn phòng đi 5 người.
Đoàn thì lên danh sách gồm 45 người là cả cơ quan.
Ban Quản lý dự án Thăng Long chúng tôi thuộc Bộ GTVT. Đi thực ra chừng 36, 37 người cả thảy. Xe chờ sáng chủ nhật lúc 5 giờ sáng ở cổng Trường Đại học Thủy Lợi.
Tôi chuẩn bị đi nghỉ biển. Cái va li con của tôi đựng được hai cái quần xóc, hai cái áo cộc tay hai cái quần tắm, quần đùi. Túi ni lông thì để ít đồ uống và thức ăn. Bánh mỳ gối, thịt hộp, nước ngọt "seven up" trong chai nhựa.
Thiên Cầm là một nơi nghỉ biển nổi tiếng của tỉnh Hà Tĩnh. Khách sạn Thiên Ý ba sao là xịn nhất. Nhà tôi có đi qua để đi biển Cửa Tùng. Chỉ nghỉ ở Thiên Cầm một tối. Thường những nơi nghỉ biển đều là thị trấn, hoặc thị xã.
Ảnh chụp nội thất khách sạn Thiên Ý tốt. Giường nệm êm. Tôi yên tâm.
Sáng sớm chủ nhật, tôi đèo vợ đến điểm hẹn bằng xe máy. Nhà tôi đi xe máy quay về. Tôi đi một mình.
Thực ra trong Đoàn còn có chị Nguyễn Thị An là Chủ tịch Công đoàn Ban. Chị là Trưởng Đoàn chìm. Tất nhiên khi chị la lối là lúc mọi người biết là Bà lớn đang đứng đầu đoàn.
Mọi người mời tôi để cái cặp điplomát vào khoang đựng hành lý ở một bên xe ca lớn. Chỉ xách túi đồ ăn thức uống lên xe cho gọn.
Xe đi xuôi về phía Nam Hà Nội. Một xe ca lớn đại tướng là hết. Sương dầy làm chúng tôi đi chậm. Đi đến Thị xã Phủ Lý thì xuống ăn sáng. Chúng tôi ăn rồi nên chỉ ngồi chơi. Anh Vĩnh kêu một chầu trà. Uống cho tỉnh táo để đi tiếp.
Tôi không dám uống vì sợ đau dạ dày. Anh lái xe là vui vẻ ăn xuất bún chả to tướng đầy chả thịt lợn. Anh ta được ưu tiên do là lái xe, đang làm việc. Chúng tôi là đang đi chơi.
Đến Thanh Hóa thì anh em tính cho tôi tụt lại. Đi xa quá, lại không biết thực hư. Cũng nguy hiểm. Chi bằng quay về là hơn. Tôi chỉ biết từ Nghệ An trở ra.
Họ suýt đi mất khi tôi đang mải ngồi uống nước dừa. Ba nghìn đồng một quả dừa tươi. Tôi làm một bụng nước dừa rồi lên xe đi tiếp.
Lan Hương lúc này còn chưa lấy chồng. Năm năm trôi qua, nay em đã có con trai đầu lòng. Tôi viết lại mẩu chuyện mà vui vui vì câu chuyện có hậu.
Đúng là đi xa thật. Qua Vinh đi nhanh và không dừng lại. Mót đái quá xe dừng ở một nhà hàng gần Vinh, nhưng đái xong lại đi luôn.
Sau đó qua cầu Bến Thủy đi tiếp. Quyết định đến nơi ăn trưa luôn một thể. Đã 2 giờ chiều, mọi người đói mềm. Có ít xôi để trong cái rổ, nhưng chẳng ai dám ăn.
Đang đi theo quốc lộ 1A thì rẽ về phía đông đi hướng ra biển. Qua một cái nghĩa địa lớn trên bãi cát trắng xoá làm mọi người sợ chết khiếp. Cát trắng xóa mênh mông và rải rác mộ chí xây vĩnh cửu. Đa phần số đi lần đầu lo lắng hoang mang.
-A lô, khách sạn Thanh Lịch phải không? Chuẩn bị cơm trưa ngay nhé. Khoảng 40 suất. Chị An dùng môbiphone liên lạc với Khách sạn để củng cố tinh thần anh em.
-Dạ, bọn em đang làm cơm ạ. Tiếng ai đó trả lời.
Phía biển gần dần dần, không khí mát hẳn lên. Rồi biển ló ra rạng rỡ. Cây phượng đang nở hoa đỏ ối. Rồi khách sạn Thiên Ý ba sao lộ ra đẹp đẽ.
-Đẹp quá, có ai đo thốt lên.
-Thế là đến rồi... Ai đó tiếp.
Chúng tôi đưa xe rẽ vào khách sạn 1 sao Thanh Lịch. Mọi người tiếc rẻ nhìn thấy nó ở sâu trong đất liền hơn một chút. Đằng trước lại bị chắn bởi Khách sạn của Công an tỉnh.
-Ở Thanh Lịch an toàn hơn. Sợ sóng thần ập vào thì khốn. An toàn là trên hết.
Mọi người chưa chia phòng đã vào ăn trưa. Đồ đạc còn để cạnh mình. Một bữa đặc sản đầu tiên. Kịch liệt là ngon. Bia uống thả cửa.
Khách sạn Thanh Lịch có mặt tiền trông ra biển. Nhưng trước mặt bị che bởi Nhà Điều dưỡng của Công an tỉnh Hà Tĩnh nằm kín đáo trong vườn thông. Nhưng khách sạn chỉ cách bãi biển chừng 50 mét theo đường chim bay. Tòa nhà chính ba tầng. Chúng tôi ở tầng hai và tầng ba. Chia phòng thì tôi ở được cùng phòng 209 với Chung và anh Cán.
Chúng tôi lên phòng nằm nghỉ đến tối.
Thế là chúng tôi đến nơi an toàn.