Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Sinh Viên Năm Thứ Hai


1. Năm thứ ba ở Kiev
Năm học thứ ba ở Kiev chúng tôi là sinh viên năm thứ 2 khoa ASn trường KIXI. Ba năm học thì năm học 1972-1973 chúng tôi là sinh viên năm dự bị đại học. Năm học 1973-1974 là sinh viên năm thứ 1 và năm học 1974-1975 mình là sinh viên năm thứ 2. Có học bổng 70 rúp 1 tháng nên lo học hành.
 Đông 1974 chúng tôi đi nghỉ ở Nhà nghỉ Hemirop mà năm thứ nhất hè đã nghỉ. Mùa Đông nghỉ vui hơn và được ở khu nhà cao tầng. Năm đầu tiên chúng tôi nghỉ ở khu biệt thự cũ từ thời Nga Sa Hoàng thấp hơn. Phòng cho 2-3 người có công trình phụ khép kín. Không có bếp do khu nghỉ mát có nhà ăn riêng. Tết đón xuân 1975, xuân đại thắng, chúng tôi đón với các bạn Mông Cổ. Cũng học nhảy slow, hôn môi nhau, yêu nhau. Song vẫn chưa vượt qua giới hạn.
Sinh viên quốc tế cùng nghỉ thì tụ tập ở sảnh khách sạn (Nhà nghỉ) liên hoan. Cũng có nhạc nhảy, một số thức ăn tôi mua ăn Tết thêm được sung công cho họ vui vẻ. Thế là do đóng góp, tôi giữ được là cám bộ đoàn Thanh niên đơn vị (UV BCH Chi đoàn lưu học sinh trường KIXI).
Nhiều người bị kỷ luật về trước hạn vì vi phạm quan hệ như có thai đối với nữ sinh viên ta...
Thế mà Hồ Thị Hà không vi phạm.
Chúng tôi cũng thế.
Thế là học tiếp vui vẻ. Hè đi nghỉ Odetxa lần thứ 2 chỉ còn 12 ngày vì học sút đi. Bạn giảm vé nghỉ 1/2.
Tôi lên Ủy viên BCH Chi đoàn lưu học sinh trường. Song chỉ được 1 năm.
Chúng tôi có đi làm thuê cho công trường xây dựng. Họ làm lại nhà máy, làm sân nhà cao tầng, đào hào đặt điện cao thế... Công tác đào và đắp.
Cũng chỉ làm chừng 2 tuần thì vào năm học mới. Thanh toán không là bao nhiêu, song là đợt tập sức, tập lao động.
Hè năm thứ 3 chúng tôi mới vào Nhà máy làm thuê, lương có khá hơn.
Không có sinh viên ở lại Khoa nhưng sinh viên năm dự bị tiếp tục học và đi các tỉnh và thành phố khác  học tiếp. Cũng chưa dám yêu ai.
Tôi lại được đỡ đầu lớp dự bị như anh Tuyến năm nào.
Anh Hậu người Hà Nội có để lại cái máy Ghi âm catset phát nhạc nhẹ nên chúng tôi học nhảy với nhau (với sinh viên Mông Cổ) trong kỳ nghỉ Đông. Cũng không phải là không cho phép nhảy mà cứ học thế thôi.
Sinh viên năm trước cùng khoa có anh Bội, anh Thanh và 1 anh nữa. Họ học trên 2 năm. Chúng tôi là lứa tiếp theo có 8 người cùng khoa ASn với tôi và 3 người trên 2 khóa phái anh Bội.
Cũng đi thực tập sản xuất 1 tháng. Không nhớ làm gì cũng là trong những nhà cao tầng. Quen nữ công nhân trẻ...
Ba năm trôi qua, Chúng tôi đã 20 tuổi, đất nước thống nhất, vui.
Tuy bị điểm liệt, tôi vẫn là lớp trưởng năm thứ 2.
Vào năm học thứ 4 mới có cuộc bầu cử lại đơn vị trưởng.
Đấy là cuối năm 1975. Chúng tôi lên sinh viên năm thứ 3. Năm học 1975-1976.
Quay lại năm thứ 2 vui vẻ tiếp.
Toán, Lý, Cơ học lý thuyết, sức bền vật liệu, Nga văn, ...mấy môn học.
Tôi quen Larisa Chernức nhân viên phòng Kế toán nhà trường trong đợt đi nghỉ mát Odetxa 12 ngày.
Nấu lấy ăn các món khoai tây rán, mì sợi, bắp cải, cà chua, thịt bò Margarin (mỡ thực vật), cá...
Chơi bóng chuyền, cầu lông, tập tạ, bơi...
Kết thúc giai đoạn mình tôi là cán bộ lớp (Lớp trưởng và cán bộ Đoàn đến hết năm sinh viên thứ 2).
Sơn, Hùng, Hà,  Quân, Điện, Triều, Hiện, Long.
Cuộc lật đổ của phái quân đội sắp bắt đầu.
2. Tham gia làm thêm
Năm thứ ba, hè sau khi đi nghỉ ở Ođetxa về, tôi tham gia đi làm thêm.
Anh Đinh Mạnh Hùng tìm được việc làm ở một công trường xây dựng. Anh mời tôi tham gia đi làm thêm.
-Cậu tập thể thao làm gì? Làm thêm vừa có tiền, vừa tập lao động. Sức khoẻ cũng tăng lên nếu tham gia lao động.
Ba năm đầu, tôi tham gia rèn luyện sức khoẻ, tập chạy, bơi, tập tạ. Cung thể thao nhà trường cũng tạo điều kiện tập luyện.
Các nhà nghỉ cũng cho mượn dụng cụ trượt tuyết, bóng bàn, cầu lông để tập luyện. Dù sao thì các kỳ thực tập hái táo, lắp điện nhà cao tầng, hàn điện Bảng điện tử chỉ một tháng mỗi năm. Chúng tôi còn hai tháng hè.
Thế là đi làm.
Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô cũ lúc bấy giờ là ông Leonit Ilich Brêgiơnep có nói về xây dựng Chủ nghĩa xã hội như sau:
  1. Xây dựng mới nhà máy, công xưởng, đô thị ở đất mới còn hoang hóa.
  2. Xây dựng lại nhà máy, công xưởng, đô thị sau khi phá dỡ cơ sở cũ nát khấu hao xong.
Lúc này cả hai phương án được nước bạn áp dụng rất khẩn trương.
Ở Kiev, nhà cao tầng xây hàng loạt ở các khu đất mới. Dân số tăng nhanh chóng đáp ứng nguyện vọng của thế hệ trẻ là được sống và làm việc ở các đô thị. Khu đô thị mới (microraion) mọc lên hàng loạt.
Mấy vườn táo gần trường biên thành nhà cao tầng, thay đổi hẳn diệu mạo thành phố.
Chúng tôi tham gia xây dựng lại một nhà máy. Là lao động phổ thông. Xây dựng lại thì nhà máy cũ ở ngay trong thành phố, đi làm gần.
Đào đất bằng xẻng, dùng búa khoan đào những chỗ đất cứng, nền nhà máy cũ. Đào rãnh đặt cáp điện, đặt tấm đan lát nền sân nhà cao tầng trụ sở cơ quan, đường dẫn vào nhà cao tầng.
Làm đến khai giảng thì thôi. Nhìn chung công nhân xây dựng họ lương thấp. Họ chỉ hy vọng được phân nhà ở. Một căn hộ là đủ bù vì giá ngoài đắt.
Hè các năm sau, chúng tôi vào nhà máy xin việc làm. Lương có khá hơn nên chúng tôi đi làm đến khi về nước.
Hòm đồ bốn tạ là vinh dự khi tôi về nước.
 3. Kỳ nghỉ đông đầu tiên
Mùa Đông năm sinh viên thứ 2, chúng tôi đi nghỉ ở Nhà nghỉ Nhemirop.
Khu nhà cao tầng có tiện nghi tốt. Căn hộ khép kín cho hai người. Lúc này, đi trượt tuyết là thú vui của cả bọn.
Đang hăng hái thì trước mắt tôi hiện ra cảnh một cô gái đang bị ngã. Hai cái gậy trượt tuyết văng ra xa, chân vướng giày trượt tuyết, cô gái chưa ngồi dậy được.
Tuyết phủ dầy trên mặt đất một màu trắng sạch sẽ. Có ngã cũng không bẩn quần áo. Vườn táo, mận, lê rụng hết lá là nơi trượt tuyết tốt. Dọc con đường ra hồ, vết trượt lằn sâu thành một vệt trắng. Chúng tôi đang trượt ra phía xa khỏi nhà nghỉ.
Trông bề ngoài, cô gái bị ngã có vẻ một nữ châu Á. Cái áo măng tô còn mới ôm gọn thân thể trẻ trung. Tôi khẽ hỏi bằng tiếng Việt:
-Bạn học trường nào?
-Im from Mongolia (em từ Mông Cổ tới), cô gái đáp bằng tiếng Nga.
Tôi ngượng đỏ cả mặt, cứ tưởng người Việt Nam.
-Im from Viet Nam (tôi nói bằng tiếng Nga) và đỡ cô gái dậy.
Việc quen nhau như thế là trót lọt.
Chúng tôi như trong mơ, vui vẻ cùng nhau trượt tuyết. Khi về thì một sự bất ngờ nữa lại xảy ra.
Một cô gái lạ nói với cô bạn mới khá gay gắt bằng thứ tiếng Mông Cổ mà tôi không hiểu. Sau này tôi mới biết đại khái là người Mông Cổ chúng ta tuyết thế này chưa dày, cưỡi ngựa, bắn tên giỏi, sao lại để anh Việt Nam giúp?
Thế là cô gái trẻ ngượng lại là đã đánh lừa tôi để bắt quen.
Tôi đành quen cả hai.
Cô chị rất ý chí. Cô ta khoe là trưởng tộc nữ của người Mông Cổ. Phía Việt Nam tôi là lớp trưởng, trưởng Nguyễn nên là môn đăng hộ đối. Chúng tôi chơi trò tìm hiểu nhau.
Anh Nguyễn Mạnh Hậu là Đơn vị trưởng lúc về nước có cho tôi mượn một máy ghi âm cát xét. Tôi bật máy và mời họ nhảy. Chúng tôi ôm nhau nhảy slow vui vẻ. Trong phòng nên em chiều. Cũng dễ. Mình ôm lưng cô gái, xoay theo nhịp nhạc là xong.
-Khi vào hội trường, anh cứ nhảy thế này với em là được, cô gái dặn.
Nhảy tự do thì còn dễ hơn. Vung tay chân tuỳ ý. Nhảy van là khó nhất.
Nhạc vanxơ thì mình chỉ được ngồi xem.
Thế là chúng tôi đến Hội trường để nhảy vào thứ bẩy, chủ nhật.
Dàn nhạc sống dạo những bản hay, mọi người ngồi xem hoặc nhảy với nhau. Tôi tập hoà nhập với cô gái Mông Cổ trong số khách nhảy.
Những cô gái Nga xinh xắn phái Larisa cũng muốn nhảy với chúng tôi. Họ đang đợi cơ hội làm quen...
Một lần, tôi không kìm được ham muốn, đang nhảy, tôi cúi xuống tìm cặp môi em. Em đáp lại nhè nhẹ làm tôi ngây ngất. Chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu...
"Nhớ những cái hôn đầu tiên, anh không dành cho em..."
Buổi Hội diễn Trường Dược năm ấy, nghe Trần Tiến biểu diễn, tôi không hiểu cái hôn đầu tiên họ dành cho ai? Mãi nghe hết bài hát, tôi thầm ngượng và tiếc cho họ. Chiến tranh khốc liệt đã giết đi bao thanh niên chưa biết nụ hôn nào.
Tôi đã nhường nụ hôn đầu cho một cô gái Mông Cổ.
4. Larisa Larisa là một cô gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc. Tôi muốn viết về em đã lâu, nhưng chưa có dịp. Sáu năm học ở Kiev là một thời gian dài. Những hoạt động thanh niên của tôi cũng khá nhiều.
Tôi quen Larisa trong chuyến đi nghỉ biển hè năm sinh viên thứ hai.

Đoàn tầu đang đi nhanh về phía trước. Trong toa nằm, tôi chưa buồn ngủ. Mở cửa toa, tôi bước ra ngoài. Một cô gái đang đứng ngắm cảnh ở hành lang.
Tôi không biết đấy là Larisa.Tôi chỉ thấy em trẻ và xinh. Người nhỏ nhắn, thiếu nữ, em làm tôi ngỡ ngàng.
-Kak vac zovut?(Tên em là gì?) Tôi mạnh dạn hỏi.
-Larisa, Larisa trả lời. Em cũng đi nghỉ cùng anh mà. Em nói thêm.
Thế là Larisa dãi bầy là còn mấy vé nghỉ, Khoa Ngoại quốc chia cho phòng Tài chính kế toán nhà trường đi cùng. Larisa là nhân viên mới tuyển. Em là con cháu cán bộ trong trường. Đi làm sớm giữ chỗ rồi học tại chức. Phương án hơi vất vả, nhưng chắc chắn. Không phải đi xa sau khi ra trường.
Tôi lúc này cũng không biết là sau này mình phải đi xa và sau bốn năm mới xin về làm việc ở thủ đô Hà Nội được.
Tôi chỉ nhìn em có cảm tình. Em đi cùng bà Valia và một cô bạn gái Irina. Họ ở một khoang tầu cùng một người thầy trẻ dạy Cơ học lý thuyết là Phó Giáo sư Obremxki. Chúng tôi thân nhau lúc nào không biết.
*Lúc này Trường Đại học Xây dựng Kiev (1972-1993) chưa đổi tên là Trường Đại học quốc gia tổng hợp xây dựng và kiến trúc Kiev (năm 1999).
Anh Lai là sinh viên năm trên. Anh là điển hình của tuýp sinh viên Việt Nam yêu người trong nước và gắn bó từ thời sinh viên. Bạn gái của anh là chị Hoà. Hai anh chị muốn tôi kết thân với các thiếu nữ trong nước đi du học. Nhạc viện Ođetxa là nơi họ mời tôi tới thăm. Chúng tôi là sinh viên Việt Nam học cùng trường đi nghỉ với nhau. Khoa Kiến Trúc của anh ta rât nổi tiếng.

Hai anh em đi dọc phố. Hoa dẻ nở đẹp. Mùa hè ấm áp. Chúng tôi nghe tiếng dương cầm từ trên gác vọng xuống. Họ đang bận học đàn.
Một lát sau thì chúng tôi được vào Ký túc xá. Lên gác hai, vào phòng, hai cô gái ở cùng phòng người Việt Nam.
Tôi được đi xem mặt họ. Nhã nhặn, tôi nói chuyện xua tan sự bỡ ngỡ và khách sáo. Một cô là con gái nhạc sỹ Nguyễn văn Tý cùng quê Nghệ An.
Chúng tôi rủ nhau đi tắm biển. Đánh tú lơ khơ trên bãi cát. Bọn Việt Nam đông nên rất vui. Chúng tôi chụp ảnh, tắm, bơi.
Tôi bơi khá xa. Cái gờ đá ở ngoài khơi biển Ođetxa, xây chắn sóng ai bơi khá đều biết. Bơi đến đấy là được nghỉ. Đứng trên gờ đá nước chỉ đến đùi, có chỗ đến ngực.
Một số thanh niên đứng câu cá trên gờ đá. Tiếc là chẳng có cá mấy.
Trong bộ đồ tắm thì hai thiếu nữ ta không thua Larisa. Họ trắng và thon nhưng không cao bằng. Tôi quên cả Larisa và vui vẻ cùng hai cô.
Anh Lai cùng chị Hoà cũng tán thành.
Buổi tối, chúng tôi hay ra sân đánh bóng bàn. Bóng chuyền thì chơi ban ngày. Cầu lông và cờ tướng, cờ đam. Thanh niên vui vẻ không biết yêu là gì.
Cảm giác yêu đương bị che khuất do hoạt động rèn luyện thể lực.

Tôi chưa va chạm với một người con gái nào. Nhất là với các thiếu nữ Ukraina. Mải chơi, tôi không biết là bà Valia và Larisa vẫn đang chăm chú theo dõi tôi. Một hôm, đang thu xếp về nhà nghỉ thì tôi tình cờ gặp lại Larisa. Em mặc bộ đồ tắm màu xanh. Bà Valia thì đang ngồi tắm nắng. -Anh về làm gì sớm thế? Larisa ngăn tôi không cho về. Tôi choáng váng và lấy làm ngượng vì đã quên em. Em vẫn xinh quá. Hai cô gái Việt Nam cũng thấy thế. Nữ Tây họ có nhan sắc. -Em cũng tắm ở đây à? Tôi hỏi Larisa. -Vâng. Em ở đây từ sáng. Em thấy anh đang vui cùng bạn bè nên không tiện. -Anh Lai về trước, em có tý việc. Tôi xin phép anh Lai. Việc Larisa có cảm tình với tôi là việc đột xuất. Anh Lai cũng rất ngưỡng mộ các cô gái Nga. Thế là chúng tôi ở lại. Tôi đang mang cái máy ảnh Đức. Vui, tôi chụp cho các bạn Quốc tế mấy kiểu lấy lòng. Sau đó, tôi nhờ một bạn: -Bạn chụp cho chúng tôi một kiểu làm kỷ niệm nhé. Larisa và bà Valia đứng xuống nước che phần dưới cơ thể. Tôi đứng ở giữa ôm cả hai nhè nhẹ. Cảm giác run run như một dòng điện chạy qua khi tay tôi chạm lưng cô gái. Đúng là tôi đã chạm vào lưng em. 
Larisa có mời tôi đi nhảy ở sàn nhảy tập thể. Tôi sợ bọn đầu gấu gây sự nên từ chối.
Em nhảy với một cậu Ả rập. Em nhảy rất đẹp. Anh ta cầm tay cho em nhảy vui vẻ. Rất đàn anh. Chúng tôi được đi xem Ba let ở Nhà hát lớn Ô đét xa. Thầy giáo Obremxki  lại cho chụp ảnh chung. Tôi lại ôm qua lưng em. Em không nói gì, Chúng tôi nói chuyện riêng trong Nhà hát với nhau. Mọi người nhắc nhở là nên để lúc khác.  Cậu Ả rập không đi xem hát.
Thấm thoắt trôi qua kỳ nghỉ lúc nào không biết. Chúng tôi quay trở về Kiev học tiếp năm thứ ba. Larisa cùng cô bạn gái Irina đi mua vé tầu hoả cho tôi về Kiev. Tôi nghỉ nửa vé. Cô bạn gái có đem một cậu bạn trai người Ukraina đi cùng đề phòng đầu gấu và say rượu.
Tối hôm ấy, chúng tôi đi mua vé tầu. Larisa đi cặp với tôi như một bạn trai.

Tôi và các bạn đáp xe lửa về Ki ev. Larisa và bà Valia ở lại Ođetxa nghỉ nốt 12 ngày.
Tôi làm được một lô ảnh và chờ em trở về.
Anh Lai rửa hộ phim và vui vẻ khi thấy tôi cũng quen được hai cô gái cùng trường. Anh khai là Larisa xinh gái, tiếc là phim bị xước.
Phòng Tài chính Kế toán là nơi phát lương cho sinh viên ngoại quốc. Họ ở trong phòng, chúng tôi ở ngoài. Có một cái lỗ để thò tay vào chìa thẻ sinh viên ra, lấy lương và ký nhận tiền. Học bổng 70 rúp đủ sống.
Tôi chui vào phòng quan sát. Phòng rộng và nhiều người làm việc cùng. Các bà , các chị khen ảnh đẹp và tiếc là Larisa đeo kính râm. Không kính thì còn thấy cả đôi mắt nữa. Cũng rất đẹp.
Tôi được thưởng một cái kẹo. Ngậm và không khai.
Trường hay tổ chức nhảy và ca nhạc ở hội trường tối thứ bẩy hàng tuần.
Larisa hình như thất tình. Hình như em yêu cậu Ả rập. Cậu ta biến mất.
Larisa bị xuống sắc. Em gầy đi, không còn nhan sắc như trước.
Sau này, khi thống nhất đất nước rồi, chúng tôi được dự nhảy. Tôi có mời lại mà em không nhận lời. Chúng tôi chỉ là bạn bè.
Do làm trong Trường, chúng tôi gặp nhau luôn. Em hay đi ăn giữa ca ở Buphet (quầy ăn đứng) tầng một.
Tôi vẫn nhớ một lần năm cuối gặp nhau, Larisa vẫn nói:
-Anh Sơn là một sinh viên học khá. Nhìn chung trong thời gian là sinh viên anh không vi phạm gì. Những ấn tượng tốt về anh Sơn làm tôi nhớ mãi.
Tôi không nói gì. Em khô và gầy. Không biết em có học đại học tại chức không?
Tôi biết mình không xứng với Larisa. Nhưng tôi không vi phạm em. Tôi chỉ yêu qua nhiều thiếu nữ. Tôi nhảy với nhiều người, hôn nhiều cặp môi. Nhưng tôi vẫn chưa được hôn em. Tôi chỉ nhớ mãi lần va chạm ấy. Hình như tôi lao vào ăn chơi để trả thù em.
Tôi nhớ em tên là Larisa Chernức.
Khi tôi về nước, Larisa vẫn đang làm việc ở Phòng Tài chính Kế toán nhà trường.
Bà Valia thì làm việc ở Khoa Ngoại quốc. Bà là một phụ nữ tốt bụng.
Tôi vẫn chưa yêu được ai, chưa đánh mất gì. Yêu sơ sơ thì nhiều.
Tôi không có dịp quay lại Kiev lần nào.
Có lẽ Larisa là nữ Ukraina đầu tiên mà tôi có cảm tình.
Dù sao thì mình cũng không nên tiếc làm gì mối tình đầu không thành. Có lẽ, chúng tôi đã bị cậu Ả rập qua mặt...
Hết năm thứ 2 sinh viên vào năm học mới tháng 9 năm 1975 chúng tôi tiếp tục là bạn bè với Larisa, Irina và hai chị em cô Mông Cổ đến khi về nước.
 

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Đông Âu và EU

Châu Âu màu xanh nhạt xung quanh là châu Á, Phi, Bắc Mỹ
Các nước EU màu xanh (28)
Các nước châu Âu 


Trong bài này Đông Âu trong bản đồ bên dưới gồm nhiều nước (11) mà trên bản đồ ta thấy:
1/1. Russia (một phần-LX cũ)
2/2. Belarus (LX cũ)
3/3. Estonia (thuộc EU-LX cũ)
4/4. Latvia (thuộc EU-LX cũ)
5/5. Litva (thuộc EU-LX cũ)
6/6. Ukraine (một phần-LX cũ)
7/7. Mondova (LX cũ)
8. Romania thuộc EU
9. Bulgaria thuộc EU
10. Turkey (một phần)
11. Greece thuộc EU

Nga (Russia) và Turkey là 2 nước có lãnh thổ trên cả 2 châu lục Á và Âu.
Trong 11 nước Đông Âu có 7 nước thuộc Liên Xô cũ.
Trong 11 nước Đông Âu có 6 nước EU:
1. Estonia
2. Litva
3. Latvia
4. Romania
5. Bulgaria
6. Greece
Năm 5 nước còn lại chưa được kết nạp vào EU là:
1. Russia
2. Belarus
3. Ukraine
4. Mondova
5. Turkey
Xem bản đồ châu Âu (trên)
 Chỉ vì xích mích do Ukraina vào EU bỏ SNG mà xảy ra mất bán dảo Crưm trong có thành phố Ximperopon cho Nga và 2 tỉnh cộng hòa tự xưng Donets'k và Lugants'k đòi tách ra khỏi Ukraina.
Chia sẻ

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Hạnh Phúc Ngắn Ngủi



1. Làm quen



Irina Phralova (ảnh CMND)

Sơn và Thông hẹn nhau sang ký túc xá công nhân làm quen với mấy cô gái Nga. Mấy lần họ sang chơi, Thông đã quen họ, song do không biết tiếng, anh ta chưa dám sang ký túc xá công nhân Nga chơi lần nào. Thông bèn mời Sơn là dịch viên, Đội phó cùng sang chơi để làm quen.
- Một cô nói là hai anh em mình dùng chung là vừa, lương chúng ta không đủ bao riêng mà chia đôi chi phí may ra mới đủ, không có thì lấy gì mà sống. Thông nói.
Sơn không nói gì. Không như Thông, anh chưa có gia đình. Chưa khi nào anh phải vướng vào việc mà Thông mời. Anh không muốn chung chạ, song cũng biết là có bồ bịch thì cũng phải đóng góp. Anh đồng ý sang chơi, mọi việc hạ hồi phân giải.
Hai người rảo bước về phía ký túc xá công nhân Nga. Phố Thanh Niên đi lên một đoạn là thấy ngay mấy ngôi nhà chung cư hai tầng dọc phố, sâu vào bên trong một chút.
Trời rét, tuyết phủ trắng mặt phố, lúc này đã là tháng giêng dương lịch. Bước sang năm 1990 lịch sử, năm ký niệm 100 năm ngày sinh nhật Bác 19 tháng 5. Là thanh niên, chúng tôi nhớ là Bác cũng từng đi Nga, học Trường Đại học Phương Đông...
Mãi chúng tôi mới mở được cửa vào hành lang. Ký túc xá bạn cũng lo an ninh, chốt trong là không vào hành lang được. Hành lang chạy dài chính giữa ngôi nhà, hai bên là các phòng ở, cuối dãy là nhà bếp và toilet.
Vera đi vắng, căn hộ trống không không khóa chứng tỏ cô đang ra khỏi phòng và ở đâu đấy không xa. Một cậu Nga thấy chúng tôi hỏi thăm thì sốt sắng dẫn đi tìm.
Không khó khăn lắm chúng tôi thấy Vera đang ngồi chơi nhà cô bạn gái Irina. Nhà Irina chật hơn, một cái bàn kê sát vào tường, ít bánh mì trên bàn không thức ăn, rượu.
-Dobrưi đen (xin chào), tôi nói bằng tiếng Nga.
-Dobrưi đen ai đó trả lời.
Thế là quen nhau, chúng tôi ngồi lên giường.
Irina, Vera và một cô bạn gái, mấy cậu con trai ngồi bên bàn vui vẻ. Họ đang nghĩ xem kiếm đâu ra tý rượu và đồ nhắm. Thế là ai dó nói:
-Khách mới đến góp chút liên hoan đi? Andrey sẽ đi mua.
Nửa lít rượu cuốc lủi 6 rúp, cả đồ nhậu là 10, ai đó nói.
Tôi ngượng quá chìa ra 1 đồng 10.
Thế là Andrey cầm tiền đi mua
Lát sau anh ta về. Nữ liền cắt giò ra và rót rượu mời uống.
-Do conxa (hết nhé) ai đó nói
-Do conxa mọi người đáp
Lúc này tôi mới quan sát hai cô bạn gái. Vera nhỏ người như người Việt Nam ta mặc áo dài trắng mỏng không cài cúc. Irina thì đội cái mũ lông không rõ tóc.
Dù sao họ còn trẻ.
Một cậu bạn trêu Irina khoe cái đầu trọc và lột cái mũ lông ra. Irina vội đội mớ tóc giả vào, trông tàm tạm.
-Này chia cho tớ một người đi, Irina xin.
Không ai nói gì, Thông chỉ Vera nói:
-Đây là cô gái ra hiệu cho mình về phương án mà mình đã nói với cậu. anh ta nói.
Tôi không nói gì. Tôi nói với Irina:
-Tôi có được không? (Mogu li ia?)
-Kanhet chờ nờ (dĩ nhiên rồi), cô ta đồng ý.
Tôi nói với Thông:
-Cậu tìm người khác cặp chung đi, mình có bạn riêng rồi.
Thế là chúng tôi quen nhau.

2. Vera

 
Thành phố Gorlopca, tỉnh Donets'k Ukraina


Vera là một phụ nữ nổi tiếng. Trong phái công nhân nữ thì cô là một người công nhân lái xe rùa trong Nhà máy cơ khí mỏ Gorlopca mà chúng tôi đang làm việc. Mức lương của cô cũng khá hấp dẫn (160 rúp 1 tháng), song công việc khá vất vả. Việc riêng của Vera không thuận lợi. Cô bỏ chồng.
Thông không tình cờ mách cho tôi và đề xuất việc chung nhau cặp bồ với Vera. Song việc này có dễ gì đâu. Khách của Vera RẤT ĐÔNG VÀ CÔ TA thì tham tiền, hễ có tiền là bán và gần như cô làm tình giỏi nên mọi người thỏa mãn và không thấy ai kiện cáo gì...
Nếu Việt Nam ta hình ảnh nàng Kiều được Nguyễn Du viết bằng thơ hay thì tôi dùng văn xuôi khó mà tránh khỏi bị dị nghị. Hai người con của Vera đều còn nhỏ, đứa con trai bị câm bẩm sinh, nó chỉ ú ớ khi người ta hỏi gì đó, đứa con gái chừng 6-7 tuổi hay chơi ngoài đường và dụ cho lái xe TAXI về nhà.cho mẹ nó kiếm tiền. Hàng xóm biết cô ta nghèo cũng không ta thán gì.
Thành ra chúng tôi không thể bao Vera riêng cho mình mà chỉ là bạn bè. Tôi tránh không cho cô ta mua chuộc, song cô ta vẫn mời:
-Anh Sơn chỉ cần có 10 rúp là em bán liền, Vera nói.
Lúc này chúng tôi mới sang thì còn giàu có. Hàng mang sang bán được hơn 2000 rúp tôi gửi tiết kiệm. Cũng rất sợ mất. Cậu Quân làm mất số tiền mang sang. Khi công nhân ta đi làm, kẻ xấu vào nhà phá tủ lấy tiền tẩu thoát.
Vera sinh năm 1964, người Mondova. Lúc này cô mới 25, 26 tuổi. Tôi có một người bạn học ở Kisinhốp thủ đô Mondova là Nguyễn Văn Báu mà cô ta cũng biết. Gốc người châu Á, cô ta vừa với người Việt Nam nên con trai Việt rất yêu cô ta. Chứ Irina là người Nga thì ít người mua, không phù hợp và không sung sướng bằng.
Thế là mua vui cũng được 1 vài trống canh, cô ta tí tách làm ra...
Phòng ở của Vera khá rộng, chừng  20 mét vuông. Công nhân ba khẩu một mẹ hai con nhỏ nên nhà máy cho thuê ở rẻ như vậy. Con cô ta còn nhỏ, không quấy phá nên cô ta tự do bán dâm trong nhà mình, ban ngày, về đêm.
Tất nhiên là chúng tôi không phải là cho phép việc này mà cũng tùy từng người. Việc ai nấy làm, công an không bắt là được. Thế là lãnh đạo đội không can thiệp.
Tôi là đội phó song hay nể vì nên anh em hay rủ sang nhà Vera chơi. Tất nhiên là tôi không làm gì để cho họ mua rồi cùng về.
Chắc cũng vì thế mà tôi phải về nước trước hạn?

3. Học Tiếng Và Học Nghề

Anh em công nhân ta được học ngoại ngữ tiếng Nga khoảng 4 tháng thay vì 6 tháng vì tranh thủ tiết kiệm thời gian và kinh phí đào tạo. Chia lớp 10 người 1 lớp có 1 cô giáo dạy tiếng Nga và 1 phiên dịch. Đội trưởng tuy chưa biết tiếng cũng phải phụ trách 1 lớp như phiên dịch. Mượn thêm lãnh đạo đội cũ đứng làm phiên dịch mới đủ cho 5 lớp (mỗi đội mới mượn 3 người). Có 2 đội của anh Trác và anh Du. Tôi và Đỗ Văn Ngoan là 2 dịch viên cho 2 đội.
Lớp học trong nhà máy. Ngôi nhà cũ nát tầng trên có mấy phòng trống để các lớp vào học.
 
Giấy Chứng nhận học nghề Phiên dịch (Đội phó)
Nửa dưới Giấy CN có dấu Nhà máy
 
Bộ máy người Nga phụ trách công nhân Việt Nam và Lãnh đạo các đội (15 đội cả thảy một số đội đã về nước) làm việc trong một ngôi nhà hai tầng trong nhà máy. Khuôn viên nhà máy rộng hàng hecta có nhiều xưởng (12 xưởng) và khu phụ trợ...
Cổng ra vào có gác chặt chẽ, ra vào có thẻ trình báo vào cổng.
Ký túc xá cách khoảng hơn nửa cây số.
Trường Công nhân kỹ thuật của nhà máy ở bên cạnh nhà máy là nơi học nghề. Thời gian học nghề 2 tháng. Học nghề thợ cơ khí là chính. Gia công kim loại, thao tác đứng máy khoan, tiện, phay, cắt gọt, chuốt, ...
Thời gian này chúng tôi phiên dịch vất vả vì Công nhân chưa biết ngoại ngữ.
Sau đó họ được làm thợ phụ. Thợ cả dạy mình học nghề trên máy chung cho 2 người 1 máy.
Cuối cùng là thi nghề và nhận máy đứng máy độc lập.
Liên hoan nhận Bằng công nhân bậc 1/7.
Bộ máy người Nga lúc này có:
  1. Phó Giám đốc phụ trách Việt Nam ông Bunlgacop Anatoli Petrovich
  2. Thư ký Bà Liuda
  3. Giáo dục viên: Nữ mỗi đội 1 người. Có 15 đội một số đội đã về nước (5-6)
  4. Trưởng Ốp: Bà Valia Ký túc xá Thanh niên và KTX Gakanal 2 người
  5. Nhân viên phục vụ: Belio, (gar giường), chăn...
  6. Thợ mộc 1 người
  7. Lao công 1 số hợp đồng ngắn hạn
  8. Cửa hàng mậu dịch bán thực phẩm (gà, vịt, cá, rau...) trong ký túc xá 1 người
....
Mùa Thu, rồi mùa Đông trôi dần qua, mọi vật biến đổi nhanh chóng khi mùa xuân đến cũng là lúc mà tôi chia tay họ về nước nhận nhiệm vụ mới.
Tôi được bầu là thư ký công đoàn đội 15, có đi thăm 2 công nhân có bệnh trước khi sang là Lê Ngọc Vân giang mai và Đặng Ngọc Huệ ho lao. Họ nằm bệnh viện tỉnh Donets'k.
Hai người công nhân này về nước trước tôi. Tôi là người thứ ba.
Ông Thái Đào Thư ký Công đoàn Vùng, Đội trưởng Đội 13 nói là nhiều công nhân ta vi phạm kỷ luật lao động, bị ốm bệnh phải về nước hoặc ra làm ngoài. Khi số này lên đến hơn 50 người thì phải cho thôi việc 2 đội phó 2 đội cuối cùng là 14 và 15 đến sau chưa đủ công trạng để ở lại.
Nâng lương cho Đội trưởng Đội 14 và 15 mỗi người 1 bậc để kiêm nhiệm.
Họ đồng ý cho chúng tôi thôi việc. Giảm biên chế 2 Đội phó.
Thế là ra quyết định kỷ luật buộc thôi việc. Song tôi có quyết định của Cục HTQT có giá trị trong phạm vi toàn Liên Bang.
Quyết định của Cụ HTQT-Bộ LĐ chỉ đề là Đội phó ở Liên xô

Mình đâm đơn lên Ban QLLĐ và chờ khi có ghế khuyết sẽ giải quyết. Hoặc tự đi tìm việc.
Anh Đỗ Văn Ngoan Đội phó Đội 14 quyết định ở lại chờ và sau này được làm Đội trưởng Đội nữ.  Anh có vợ cùng ở Liên Xô cũ. Năm 2001 họ mới về nước.
Tôi thì về nước ngay. Tôi làm đơn xin kết thúc HĐ LĐ với Nhà máy và về nước. Nếu về theo nguyện vọng cá nhân thì sẽ được quay về cơ quan cũ làm việc tiếp.
Hạnh phúc ngắn ngủi là thời gian sống với nhau là đội phó phiên dịch, viên chức quản lý.
Tháng 5 năm 1990 tôi bay về Hà Nội.
Từ tháng 9 năm 1989 đến tháng 5 năm 1990 là thời gian ngắn chưa đầy 1 năm (hơn 7 tháng ăn lương và 2 tháng nghỉ chờ về nước) tôi sống ở thành phố Gorlopca, tỉnh Donets'k, Ukraina.
Mua 1 chai sâm banh về mừng sinh nhật bố tôi 60 tuổi 2/6/1990. Ông mổ dạ dày cắt 2/3 còn yếu. 

Bệnh viện giải quyết thêm 2 năm bố làm Giám đốc. Năm 1992 ông về làm Trưởng Khoa Thận Bệnh viện Bạch Mai, Phó Khoa Nội Tổng hợp Trường ĐH Y Hà Nội.
Năm 1993 ông lên Giáo sư Y khoa. Năm 1995 ông về hưu.
8 năm sau, tháng 6 năm 2003  ông mất.
Bệnh viện đa khoa Thanh Nhàn (nơi bố làm Giám đốc 10/1983-1992) khám tuyển nhều công nhân đi xuất khẩu lao động.
Tôi cũng khám đi phiên dịch và đi hơn 9 tháng.
Con người ta ai cũng đi trên một con đường, người đi được 60 năm (tuổi), kẻ 70 năm (tuổi), kẻ 80 năm (tuổi)... , người làm nên đến chức nọ, quyền kia, người làm công nhân bình thường..., song vẫn là sinh, lão, bệnh tử thôi, các bạn ạ.

4. Ký Túc Xá Thanh Niên
Chúng tôi ở Ký Túc Xá Thanh Niên do Ký túc xá nằm trên phố Thanh Niên nên quen gọi như vậy. Ký Túc Xá Gakanan mới là nhà cao tầng chứ ký túc xá Thanh Niên chỉ là một ngôi nhà biệt thự hai tầng có khuôn viên rộng. Cổng vào có trực ban do mấy phụ nữ Nga đảm nhiệm. Vệ sinh có mấy bà già làm hợp đồng ngắn hạn, trưởng ốp là một cô tên là Valia.
Tầng một anh em mới sang (cùng tôi) ở nhưng là công nhân Đội 14. Công nhân Đội 15 của tôi ở tầng 2. Lãnh đạo Đội được ở riêng mỗi người một phòng ở tầng một.
Đội 13 của anh Thái Đào Đội trưởng và Nguyễn Văn Hồng Đội phó cũng ở cùng ký túc xá Thanh Niên. Đội 12 cũng ở cùng ký túc xá. Tôi không nhớ rõ ít nhất 200 người.
Trong khuôn viên cỏ mọc xanh tốt, mấy cây táo cũng sai quả. Hàng rào khuôn viên có mấy lối vào cho dân vào dạo mát. Gần Ký túc xá có quán bia hơi, mấy ký túc xá công nhân Nga.
Trụ sở UBND phường số 2 quận Trung Tâm cũng ở gần ký túc xá Thanh Niên. Tình cờ tôi hay sang ngồi chơi, xem ti vi trong trụ sở. Cụ Chủ Tịch phường đã già, là Cựu Chiến binh. Quan hệ tốt.
Đại úy Mayakin là Trưởng Công an phường cũng giữ quan hệ với chúng tôi bình thường. Thượng úy Bogđan có xin địa chỉ ở Hà Nội của tôi khi tôi về nước để khi cần liên lạc.
Thời gian mới sang công nhân lo học tiếng Nga, học nghề, bận rộn. Sau khi thi nghề mới là lúc có lương công nhân cao hơn lương học nghề.
Đầu tiên tôi nấu ăn chung với Đội trưởng Nguyễn Thế Du. Sau Tết dương lịch thì có một công nhân cùng tên là Sơn xin ở chung và lo cơm nước cùng anh Đội trưởng, tôi mới nấu ăn riêng.
An ninh là vẫn đề đặt lên hàng đầu. Đã có mấy vụ trộm, cướp và trấn lột tài sản công nhân Việt Nam của số đầu gấu người địa phương. Đột nhập qua ống khói, thang cứu hỏa, leo qua cửa sổ vào phòng.
Công nhân nam ta có nhiều khách Việt Nam từ các nơi đến thăm. Nữ công nhân đến chơi nhiều. Ngày nghỉ nào cũng kéo về chơi với nhau. Quan hệ đồng hương, chung chạ cũng có. Họ thề thốt xin tự chịu trách nhiệm, không có thai hoang...
Vài đám cưới công nhân Việt Nam với gái Nga xảy ra, Vùng trưởng đi dự.
Tất nhiên bồ bịch thì hay ăn tươi. Tôi đi kiểm tra đôi khi cũng xin tý thức ăn của anh em Việt Nam về ăn, họ cũng không nói gì.
Thế là họ thì bồ bịch Việt nam với nhau, tôi cặp Irina.
Irina là thiếu nữ gốc Nga chửa hoang có một cô con gái 3 tuổi không chồng. Con gái tên là Valia. Sinh năm 1967 em nặng 67 kg, cao1,67 mét. Mới 22, 23 tuổi em còn trẻ.
Irina ở nhờ 1 phòng chừng 12 mét vuông trong ký túc xá công nhân gần ký túc xá Thanh Niên của ta. Phòng nhỏ để hai mẹ con sống chung và đỡ tốn tiền phòng.
Khuya khuya khi người qua lại phố đã ngớt, em mới mò sang phòng tôi ở tầng một trong ký túc xá Thanh Niên thăm nom. Leo lên ống khói ngắn vỡ bên trên vào phòng qua cửa kính mặt sau phòng ở.
Chúng tôi cặp bồ.
Đầu tiên em lấy 10 rúp, sau quen tăng lên 15 rúp một lần làm tình.
Thế là tôi sống hạnh phúc với mẹ con Irina từ sau Tết dương lịch 1990. Lúc này công việc đỡ bận và mình được nhập khẩu vào ký túc xá rồi. Quan hệ công dân hai nước là hữu nghị.
Khi có quyết định thôi việc ký ngày 13 tháng 3 năm 1990, tôi lên Matxcova làm thủ tục về nước thì được Ban Lao động khuyên về Nhà máy nhờ họ mua vé cho về nước. Nhà máy sẽ tiễn về nước.
Phó Giám đốc phụ trách Việt nam Bungacop Anatoli gọi điện về Kiev mua vé sớm nhất là 23 tháng 5. Tôi nộp tiền vé hạng nhất hơi đắt do cần về gấp.
Lúc này sau khi quyết định kỷ luật có hiệu lực tháng 3 năm 1990, ông thợ mộc có đóng 1 cái đinh xuyên qua hai lớp gỗ cửa sổ và thành cửa sổ phòng ở của tôi không cho tôi mở cửa sổ đưa Irina vào phòng qua của sổ nữa. Một là sợ tôi yếu sức khỏe, không đủ làm tình, hai là sợ tôi hết tiền.
Tôi chấp hành kiên trì, chỉ khi cần lắm tôi mới dùng cái lơvia của công nhân rút đinh ra, xong việc lại đóng vào như cũ.
Irina mời tôi sang thăm hai mẹ con em bên ký túc xá công nhân Nga. Chúng tôi ngồi chơi với nhau. Hai người hay chơi cờ vua, cũng ngang nhau về tài, khi thắng khi thua, tâm đắc. Thi thoảng tôi làm cho em 1 cái, vẫn trả tiền đầy đủ. Rỗi rãi do tôi nghỉ việc rồi, chỉ chờ có vé máy bay là về nước.
Tôi vẫn xác nhận có quan hệ với Irina không có hôn thú do em có con cái rồi, tôi không có ý định lấy em.
Hai người bạn gái Vera và Irina mệt mỏi và dần dà không còn hấp dẫn nữa, phụ nữ hóa, tôi thì đàn ông dần và có béo lên. Không còn chuyện mua bán dâm nữa. 
Giai đoạn tệ nạn xã hội tự nhiên kết thúc. Mọi việc trở lại bình thường.
Công dân nước bạn để mặc chúng tôi quan hệ với nhau, không vi phạm gì. Tôi vẫn chưa có gia đình.
Hạnh phúc ngắn ngủi là thời gian cặp bồ với Irina từ sau Tết dương lịch 1990 đến 21 tháng 5 năm 1990 là ngày tôi đáp xe lửa rời Thị xã Gorlopca về Matxcova để về nước.
Nhà máy sa thải Vera do em bỏ làm việc, thu hồi phòng ở trong ký túc xá.
Nhà máy thu hồi phòng cho Irina mượn thuê ở cùng con gái trong ký túc xá công nhân Nga do Irina chỉ là công dân tự do ở nhờ Nhà máy (có trả tiền thuê ở một phòng nhỏ trong ký túc xá).
Hai người bạn của chúng tôi tùy nghi di tản khỏi ký túc xá công nhân Nga.
Tất nhiên là phái thân Việt Nam của Nhà máy phạt Vera và Irina cũng như 2 dịch viên chúng tôi để đánh đổi nhau.
Từ khi về nước tôi mất liên lạc với họ.
Trên bản đồ Ukraina thành phố Gorlopca nằm trên TP Donets'k một chút phía Đông Ukraina
.
5. Chuyến đi thăm Matxcova

Ai cũng thich đến thăm Matxcova và tôi cũng thế. Nhưng nhiều khi vì nhát gan mà tôi không thăm đại sứ quán Việt Nam ngay khi tới Nga mà nhường mấy người cùng đoàn thăm và làm thủ tục hộ chiếu hộ. Ban Lao động Việt nam thuộc Đại sứ quán cũng là nơi mà chúng tôi không ghé vào khi đến Matxcova mà về Vùng ngay.
Song Ban Lao động lại cử ông Võ Kim Thanh Phó Ban Lao động ra đón và làm thủ tục cho chúng tôi về Vùng. Chính quyền Vùng thì Vùng trưởng Phạm Công Hạ (nguyên Đội trưởng Đội 12, sau này là anh Nguyễn Văn Khoát nguyên Đội phó Đội 12) lên Ban làm việc luôn. Dưới là các Đội trưởng rồi mới đến các Đội phó Đội cũ và tôi là Đội phó Đội 15 mới sang.
Sau khi đưa cho tôi quyết định kỷ luật, ông Phó Giám đốc Việt nam yêu cầu làm thủ tục thanh toán với nhà máy. Tôi nghỉ việc ở nhà. Lãnh đạo Vùng khuyên:
-Anh Sơn lên Matxcova thăm Ban Lao động hỏi ý kiến họ xem sao. Anh Sơn có người nhà ở Matxcova rồi không lo đâu. Tự túc đi 1 chuyến chứ chúng tôi tốn quá nhiều tiền đi công tác rồi. Họ ta thán.
Đúng là việc đi công tác này chả ai thanh toán cho chúng tôi cả. Nếu đi đưa anh em lên Donhexco khám chữa bệnh, nhập viện và thăm nom tốn không nhiều thì đi Maxcova đưa tiễn công nhân bị kỷ luật về nước trước hạn tốn hơn nhiều. Tôi được anh em tiễn ra tầu hỏa đi Matxcova.
Đến ga Matxcova, tôi đáp TAXI đến nhà anh Phan Văn Phong, anh rể bên bố ngay. Anh làm Đội phó Ốp Búa Liềm. Tôi viết chuyện này (Hạnh phúc ngắn ngủi) đăng trang Facebook "Hoài niệm Liên xô" thì nhiều bạn thấy hay và thân thiết vì cũng đã ở Liên xô rồi.
Anh Phong rất khôn, khoản đãi tôi và chúng tôi vui vẻ ở với nhau 1 tuần liền. Tôi thăm Phạm Tư Oanh em rể làm Đội trưởng cũng ở Matxcova. Anh Phong khoe Oanh là Ủy viên thường vụ BCH đảng bộ ĐCS Việt Nam tại Matxcova, UV BCH đảng bộ ĐCS VN tại CHLB Nga, chuyên lo tiễn khách Việt Nam về nước.
Sau 1 tuần xem chừng tôi chính thức bị kỷ luật rồi họ mời tôi lên Ban Lao động làm việc.

Hai người cũng muốn tôi khoe Irina, song tôi không dám khai gì.
Ban Lao động Việt Nam ở trong tòa nhà số 5 phố Eropkinxki Pereuloc ở Matxcova. Người đầu tiên tôi gặp là chị Minh phụ trách công nhân. Tôi báo tôi là phiên dịch, Đội phó bị kỷ luật phải về nước. Chị nói động viên ngay là công nhân thì ra ngoài làm, viên chức thì về nước nhận nhiệm vụ mới chứ không bị đuổi việc đâu, chỉ kết thúc sớm thời hạn làm Đội phó thôi.
Anh Khiết phụ trách cán bộ nói làm đơn trình bày vụ việc và nguyện vọng. Tôi làm đơn nộp.

Anh Khiết khuyên về Nhà máy nhờ bạn mua vé máy bay và lên Ban Lao động Việt Nam nhận thủ tục về nước.
Tôi gặp Đại sứ Nguyễn Mạnh Cầm, ông ra hiệu cho tôi vào làm việc song tôi là cấp Đội phó chưa được tiếp xúc. Tôi cũng gặp anh Oanh đến Ban thăm tôi cùng có mặt.
Thế là tôi quay về Vùng.
Thời gian ở Matxcova tôi có đi tham quan Cung điện Cremlanh, tự đi và giao lưu bóng bàn với mấy cô gái Mông Cổ. Họ quý tôi.
Tôi có đến thăm em họ Nguyễn Lâm Phương ở Ký túc xá Trường Đại học Năng Lượng Matxcova.
Về đến thành phố Gorlopca tôi cất đồ đạc và ghé thăm Irina ngay. Em thưởng 1 cái rõ ngon. Tôi trả em 15 rup như trước.
21/5/1990 tôi lên Matxcova bay về nước.
Hạnh phúc là do ta phấn đấu đạt được, tuy ngắn ngủi, nó vẫn là một kỷ niệm đẹp mà trong đời mỗi người đạt được không nhiều.

6. Đại Tu Sức Khỏe

Chuyến công tác hơn chín tháng làm Đội phó của tôi đã kết thúc. Thông thường những người đi Liên xô cũ về hay nói câu tiếu lâm là đi Nga là đi "Đại tu sức khỏe, trung tu kinh tế và tiểu tu kiến thức".
Cơm bên Nga thì những ngày đầu ăn ở nhà ăn. Món ăn vẫn là kotleta, sup, bánh mỳ đen, nước trái cây (kompot), salat khoảng chưa đầy 1 rúp (1990).
Dần dà mua gạo, mỳ sợi, khoai tây, bắp cải, cà chua, trứng gà công nghiệp, giò, gà, vịt (làm sẵn), cá biển... margarin nấu lấy.
Tôi ăn nhiều nên khỏe mạnh và vui vẻ "Đại tu sức khỏe".
Có hôm tôi ăn nửa cái bánh mỳ đen (khlep) với cá mòi ngon lành làm Irina phải ngăn lại:
-Anh tiết kiệm chứ, ăn tham thế?
Cô ta thì mua bột mỳ làm bánh xèo ăn với súp. Là công dân thành phố sống đơn thân với con gái, Irina nghèo và không kiếm ra tiền là bao. Tôi không tò mò vào kinh tế gia đình của em nhưng tôi cũng đóng góp theo sức mình.
Thi thoảng chúng tôi mua chai rượu Vodka uống. Mỗi chai nửa lít lúc bấy giờ (1990) giá 10 rúp. Rượu ta rẻ hơn chỉ 6 rúp. Đại tu sức khỏe thực ra cũng vì làm công nhân, phiên dịch cũng cầ tẩm bổ để làm việc là chính, sau là làm tình.
Trung tu kinh tế khó khăn hơn. Lương Đội phó 180 rup, trừ các khoản thuế còn chừng 164 rup. Chi cho ăn uống, ái tình phí, trả tiền ở thuê Ký túc xá...còn là mua hàng hóa đem về nước.
Hàng hóa lúc này khan hiếm, chế độ phân phối hàng thiết yếu được áp dụng. Mấy cái tủ lạnh về đến cửa hàng là Cửa hàng trưởng điện thoại cho Phó Giám đốc Việt Nam báo cho chúng tôi đến mua ngay. Coi như tôi được mua 1 cái. Sau tôi bán đi lấy tiền về nước.
Túng tiền, tôi bán cả cái áo lông Đức đem từ Hà Nội đi mặc dở được 100 rúp. Áo phông bán giá 40 rúp.
Tôi đem về mấy cái bếp điện. phíc đá, hàng mậu dịch đầy 1 va li.
Đem về từ Matxcova cho người em rể 1 cái tủ lạnh. Sau ưu tiên bố dùng để giữ chức Giám đốc bệnh viện. Tủ Xaratov có bánh xe đẩy là mốt năm 1990.
Kiến thức thì chỉ góp phần đào tạo công nhân ta ngoại ngữ và nghề. Đi làm thủ tục nhập viện và ra viện cho họ...Có việc thì làm theo yêu cầu được chấp thuận của mình.
Tất nhiên là mấy người cũng muốn biết bạn gái của tôi, song do Irina có con riêng nên tôi không dám khai. Nay mới dám khai.
Lúc này nhân dân đã biết trước việc trao trả độc lập (năm 1991), giải thể Chính phủ Liên Bang (Nhà máy chúng tôi thuộc Chính phủ Liên Bang) có báo để tôi biết đỡ đột ngột sau này.
Khi quay về phòng làm việc tiếp thì tôi làm nốt công việc kỹ sư bình thường (từ 10/1990-2/2001) và chuyển công tác khác năm 2001.
Cô hàng thuốc Tây có nói:
-Chữa bệnh bằng cách tăng cường ăn uống sức khỏe tốt bệnh tật sẽ lui bớt.
Tôi cũng áp dụng theo khả năng của mình. Nếu kinh tế gia đình cho phép thì dám mua thêm cà phê, cô la, sữa chua, kẹo sữa... ăn tăng lực.
Kết hợp tập luyện thể dục đều đặn, chế độ ăn uống đúng mức, thuốc men vừa phải tôi đang sống tiếp.
Chuyến đi và hạnh phúc ngắn ngủi hơn chín tháng ở Liên xô cũ giúp tôi sống đến 37 tuổi mới phải cưới vợ.
Cũng là một kỷ lục lấy vợ muộn rồi, phải không các bạn.
Năm 1993 tôi mới lấy vợ và năm 1994 thì vợ tôi sinh con gái ở Hà Nội. Vợ tôi là giáo viên trường THCS.
Nay thì 2 vợ chồng đều đã nghỉ hưu (2015) .
Tác phẩm này là tôi đánh ghen với 2 bạn ở Hội Blogtiengviet mới lên Nhà Văn có thẻ Hội viên.
Tôi thì vẫn chưa lên Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, tôi chỉ là Blogger. .
Chia sẻ.
Gia đình Blogger tác giả Nguyễn Đông Sơn năm 2014